Wednesday, October 13, 2010

2 weeks in Brisbane.

I've been in Brisbane for 2 weeks now, things got settled quite well until now, school started a week ago and it's really enjoyable to go to school for photography, I have to admit.

I'm starting to get along with life here and had some time grabbing my Rolleiflex out for some photos last week. Also a lot of photos were taken at school, photos of my new friends and photos for assessment at school. This week ends up with a quite big amount of assessments.


Life keep becoming more interesting than ever, I see, feel and absorb new things everyday. And I'm quite happy today since I feel inspired again with 35mm film after visiting the Gallery of Modern Art and seeing some great work of Douglas Kirkland.


The only thing to complain about is the loneliness at night time. I don't really want to hang out at night like I did back home. Maybe not for now.



Yet, Brisbane is very inspiring to me right now.
















And I meet up with super cool people at school as well. Andrew, Sam, Kimberley, Eliana and Renata.














The weather here is lovely, which turns out to be a good reason to start my lookbook.nu page.


Monday, September 27, 2010

Untitled.

Tuần lễ cuối cùng ở Sài Gòn rốt cuộc cũng đã trôi qua, khởi đầu bằng một ngày thứ 2 cảm cúm liệt giường, ngày thứ 3 gặp gỡ những người bạn thân chí cốt, hưởng thụ một ngày hè vui vẻ... cho đến hôm nay, thứ 2 của tuần tiếp theo... mình hài lòng vì đã hoàn thành một số việc cần thiết trước khi đi và đã dành nhiều thời gian cho những người mình rất yêu quý... gia đình và bạn bè.



Chiều nay là buổi chiều cuối mình lái xe loanh quanh, la cà ngoài Quận 1 xem cảnh mặt trời lặn cho đã đời xong mới về nhà... những cảnh vật dẫu đã quá quen thuộc nhưng ko bao giờ cũ... mình biết thừa mình sẽ nhớ cái khung cảnh rực rỡ của trung tâm Sài Gòn khi được những tia nắng cuối ngày chiếu rọi lắm... rực rỡ và tràn đầy một sức sống mãnh liệt.



Cả ngày hôm nay được mình dành cho những người bạn thân nhất trong 3 năm trở lại đây, kết thúc ngày bằng việc ghé chỗ anh Tèo - một người đã trở thành một người anh, một người bạn thân tự khi nào.


Ngồi lại với anh Tèo, làm một ly cafe chiều... vẫn những mẩu đối thoại quen thuộc xoay quanh những chiếc máy ảnh mà mình, cũng như anh, ko bao giờ thấy chán.



Cũng đã đến lúc phải về nhà, vội vã chào anh Tèo một vài câu, nghe được vài lời dặn dò của anh... mình lên xe ngồi, vẫy tay chào lần cuối...


Trên đường lái xe về nhà, xem cảnh mặt trời lặn mà sao lòng buồi rười rượi... lần đầu tiên trong cuộc sống, nước mắt lăn dài khi mình lái xe trên đại lộ Nguyễn Huệ... ở giữa trái tim của Sài Gòn... mình sẽ nhớ bạn bè, những con người thân quen gắn liền với cuộc sống của mình ở Sài Gòn lắm...



Đôi lúc trong cuộc sống, mình cũng đã nghĩ về một buổi chiều như thế này... buổi chiều của một ngày cuối cùng ở Sài Gòn... mình sẽ làm gì, sẽ gặp ai, sẽ nói gì, sẽ lắng nghe điều gì... và hôm nay có lẽ mọi thứ đã diễn ra y như sự tưởng tượng của mình.


Và cũng đôi lúc, có lẽ rất hợp lý khi mình thấy vui và yên tâm vì mình vẫn còn có thể khóc được một tí trong những lúc cao trào cảm xúc. Làm đàn ông ko có nghĩa là ko được khóc, bởi có những tình huống mà người ta ko khóc thì lại trở thành vô cảm, ko hay ho gì.




...



Soạn vali xong hết rồi.



...




Lúc này đây, trong đầu chỉ là một khoảng trống to lớn, mình ko muốn phải suy nghĩ quá nhiều khi nhận thức được rằng thời gian đang ít dần, cứ như thế này sẽ thoải mái và nhẹ nhàng hơn.



Buồn thì buồn thật, nhưng mình cũng ko giấu được cảm giác háo hức và mong đợi cuộc phiêu lưu này... thú vị và lôi cuốn quá... mình chưa bao giờ xa nhà như thế này, đến một đất nước xa lạ và ở lại đó một năm... chắc sẽ biết bao điều để mình khám phá và học hỏi. Chỉ nghĩ đến khoảng đấy thôi thì mình đã vui lên bao nhiêu rồi...



Dẫu sao, đó cũng là những điều mình đã mong mỏi từ rất lâu và đã phấn đấu rất nhiều để biến nó thành hiện thực... và như đã nói với một người bạn, mình "cũng ko có gì để lo lắng và muộn phiền nhiều. Đấy là con đường mà mình đã chọn và mình hạnh phúc vì mọi thứ đang đi đúng theo sự mong mỏi của mình." ...



Và như thế... mình sẽ vui vẻ bước tiếp và đón nhận cuộc sống theo cái cách mà mình đã chọn...




...



Sài Gòn - tối 27/09/2010 - buổi tối cuối cùng ở Sài Gòn.

Tuesday, September 21, 2010

Lunch

Hôm nay cũng vui quá xá... được một bữa trưa no nê và ngon miệng với Nhật Mập và Nhật An, 2 người bạn thân rất thân từ thuở còn áo trắng quần xanh, khăn quàng đỏ lon ton đi học.



Ba thằng hẹn nhau ăn trưa ở cái quán Cục Gạch như mọi lần.


Cái quán này ác hiểm ở chỗ: cái cách mà chủ nhân của nó vẽ ra cái không gian này làm cho người ta có cảm giác như đang ở nhà, như đang trở về thời thơ ấu với bữa cơm gia đình, một món mặn, hai món rau... trở về với cái bàn, cái ghế, cái tô, cái chén và đôi đũa tre... cũ kỹ và quen thuộc với bất kỳ đứa trẻ nào ở thế hệ này.

Một không gian như thế làm cho bữa cơm trưa với 2 thằng bạn thân trở thành một cái gì đó hiếm hoi và thú vị đến lạ. Những tiếng cười vang lên khanh khách, hả hê và sung sướng chưa từng thấy.


Ở một khoảng khắc nào đó, những đứa trẻ của nhiều năm trước đã quây quần với nhau bên mâm cơm trưa này...


Thật là thoáng một lúc mình cũng đã nghĩ, giá mà có thêm thằng Quốc nữa thì xem như mọi thứ trọn vẹn, một bữa trưa đàng hoàng ra trò, có thế chứ!



Nhưng thôi, thế này thôi cũng là ổn lắm rồi.



No nê phè phỡn xong 3 thằng còn kéo nhau đi bi-da rồi cà-phê, coi như xong xuôi một buổi chiều hè. Hai thằng này lâu ko gặp tưởng bỏ bi-da luôn rồi, ai ngờ, làm mình một phen chưng hửng vì đánh khéo quá. Lúc sau hỏi thì thằng Nhật lại hè hè bảo: "Cuộc sống nhân viên văn phòng nó vậy!" ... nghe buồn cười không đỡ được!




Chậc!... những quãng thời gian như thế này sẽ làm mình nhớ Sài Gòn đến chết mất...

Monday, September 20, 2010

Saigon

Mình đã quay về Sài Gòn được 3 ngày... vậy mà cảm giác nhớ nhung Hà Nội cũng đang dần trỗi dậy. Hình ảnh của những con phố cổ hàng đêm không hiểu sao cứ quay quần trong đầu mình trước khi mình chìm vào giấc ngủ, và sáng hôm sau thức dậy với những cái thở dài, rằng là mình đã ko còn ở Hà Nội.

Mình bỗng nhiên muốn quay trở lại Hà Nội một cách mãnh liệt... hay đúng hơn là, muốn được gặp lại Hip của mình, hơn bao giờ hết.



Nhưng chịu, mọi thứ đã đâu vào đấy, và có lẽ, tốt hơn hết, mình nên tập trung vào cuộc phiêu lưu lớn, sắp bắt đầu trong đúng 1 tuần nữa.



Nói như thế cũng ko có nghĩa là mình ko vui khi quay về Sài Gòn, mình rất vui khi được quay về nhà và đang mong mỏi tuần này sẽ là một tuần thú vị. Mình sẽ có dịp gặp lại một vài người bạn trước khi đi xa.

Thật là một tuần đáng mong mỏi, chỉ đáng trách duy nhất một chuyện là bỗng dưng bị cúm liệt giường vào sáng nay, thứ 2 đầu tuần. Phải cố gắng hết bệnh để ngày mai, thứ 3 bắt đầu làm một số việc như đã định... ko thể cứ phí phạm thời gian như thế này mãi được...




Những tấm ảnh vừa chụp được trong chuyến đi vừa rồi mà mình và Hip đều rất thích...


Thursday, September 16, 2010

Hanoi

Đây mới là cái lúc kinh khủng nhất để chiêm nghiệm sự ác hiểm của thời gian... đúng là nó trôi đi mà không chờ đợi bất kì ai hay bất kì điều gì...


Hai tuần trôi qua nhanh như một cơn gió mùa, lướt qua một phát xong để lại một sự trống trải và lạnh lẽo đến khó tả... hiếm khi nào trong cuộc sống mình lại cảm thấy thời gian đi nhanh như vậy... mặc dù có vẻ là quá đủ cho một thằng hay nhớ nhà, nhưng cũng là quá thiếu cho một gã lãng mạn...



... và cũng hiếm khi nào trong cuộc sống mình lại thèm níu kéo thời gian ở lại như thế...



Những ngày như thế này, bất chợt một lúc nào đấy nhìn ánh nắng cuối ngày lấp lánh trên mặt Hồ Gươm, hay thấy mặt trời hừng hực những tia nắng vàng dữ dội phía sau lăng Bác, hoặc đơn giản hơn chỉ là màu vàng của nắng tràn vào những con phố như Tạ Hiện, Lương Ngọc Quyến, Hàng Ngang, Hàng Bông... những hình ảnh đượm buồn như thế khiến một thằng sắp phải rời xa Hà Nội như mình phải thở dài buồn bã...





Hà Nội, Hà Nội...



Hà Nội là kiểu thành phố mà người ta phải hiểu nó thật nhiều mới có thể yêu nó... ai chưa hiểu hoặc không hiểu Hà Nội thì sẽ không thể thấy được nó đẹp như thế nào...

Và cũng vì lý do đó, nếu đã hiểu và đã yêu... thì có lẽ người ta sẽ không thể ngừng lại tình yêu đó, và sẽ mất ăn mất ngủ nếu phải xa Hà Nội...



Chưa đầy 24 tiếng nữa là mình sẽ rời xa cái chốn yêu thương bé nhỏ này... chả biết bao giờ mới quay trở lại... có khi ít nhất phải 1 năm...

Thật không biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả sự kinh khủng này...



Tạm thời lúc này ko phải là lúc để miêu tả Hà Nội đẹp như thế nào và mình yêu Hà Nội ra sao... có lẽ cái đấy phải để lúc khác...





Bi giờ chỉ đơn giản là cảm giác tiếc nuối và buồn rã rời...





Xin cho thêm một ít thời gian.

Một ít thời gian thôi cũng được.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Một đêm, hai đêm, ba đêm...


Dù ít dù nhiều, bao nhiêu cũng được...


Bởi lẽ...

có bao nhiêu thì anh cũng sẽ đem đi yêu em hết...



Vệt nắng cuối ngày mất bao lâu để tắt?

Cơn mưa giữa đêm mất bao lâu để tạnh?

Mùa đông mất bao lâu nữa để đến?


Bao lâu cũng được...

Bởi vì... có bao lâu thì anh cũng sẽ dành để yêu em hết...



Hà Nội của đôi ta năm nay đã bao nhiêu tuổi?

Cầu Long Biên của đôi ta dài bao nhiêu nhịp?

Đi quanh Hồ Gươm phải mất bao nhiêu bước chân?



Bao nhiêu, bao nhiêu...


Bao nhiêu cũng được.

Bởi, có bao nhiêu thì anh cũng đã yêu em hết cả rồi.







Wednesday, July 28, 2010

I should start using blogspot again.

Hehe, đang chán đời không có gì làm, tự dưng nhớ ra mình có cái trang blogspot này.

Lúc trước mở trang này ra xong dành nhiều thời gian viết được mấy cái hay hay liên quan đến chụp ảnh (bằng tiếng Anh hẳn hoi - kéo xuống dưới sẽ thấy) công phu hoành tráng lắm, xong được một thời gian thì chán nên bỏ ngõ luôn.

Bi giờ đào lên dự định là sẽ dùng tiếp vì sắp tới đi du học rồi, phải tìm chỗ để viết blog cho đỡ buồn, bạn bè người thân ai muốn biết tin tức gì của mình cũng có thể chui vào đây đọc, hehe.

Mà thật, thói quen viết blog chính ra cũng là một thói quen hay. Lâu lâu cứ ngứa tay ngứa chân muốn viết cái gì đó hay hay, mà note của facebook thì quá chán, layout xấu xấu... :)) hehe...


Khủng khiếp quá, nhìn cái post cuối cùng được viết vào tháng 10 năm ngoái... -.- cách đây gần 1 năm... xa xa, hic... nhiều thứ thay đổi từ lúc đó rồi, cũng may lúc đó ko viết gì về cuộc sống nên bi giờ chắc cũng ko cần update lại những gì đã diễn ra, xem như bi giờ sẽ bắt đầu viết blog từ đầu.


Tạm thời viết vài dòng thế đã, từ từ có gì sẽ viết tiếp... update bằng vài tấm ảnh dạo này chụp được.
































Friday, October 30, 2009

Nail your focus at f/1.2

I got this gorgeous buddy a few weeks ago - a Canon FL 58mm f/1.2 - but again, I was too busy to have a test on it, also because I couldn't find a Canon SLR body until a friend of mine lended me a AE-1 Program.





My personal reviews about the lens: the build is amazingly sexy, the colors and sharpness are good enough, strong vignette and super shallow DOF, which I deeply love. At f/1.2, all I have to do in a cloudy day with a roll of ISO 100 is shooting at 1/1000 second, perfect. But at the same time, it's not an easy deal to work out the focus.

Some photos from last weekend, a Sunday-morning walk in the zoo.
































A link to view these photos at higher quality.



Wednesday, October 7, 2009

The Lucky Camel's Wedding.

Last weekend, a friend of mine, bassist of a Rock n' Roll band in town called The Lucky Camel asked me to help him with a few wedding photos.

And guess what, I took my TLR with me... it's not the first time I've ever done wedding photography, but it is the first time with film...






































P/S: All the best wishes for my friend.

Wednesday, September 23, 2009

Medium Format

Recently I've been a bit busy with getting back to working, which means: no time for film stuff, but digital. I was a bit too lazy to write down anything long for free time like this at all.

So... let's take a look at what I've been doing so far with my Yashica-A.



A friend of mine.



Path.



Trash carts.



My shadow.



Work-out time.



Bike.



Town.



Dream floater.



I've got a long way to go.



Beetabonk's Yashica Mat 124 G.



Park.



Do you mind if I stand next to you, forever?



20.09.2009.



Run, run!!!



On the window.



Tranggy



L'espace.



Emotion.



P/S: Never before have I felt so inspired like this...